Thơ chế - THUYỀN KHÔNG BẾN
Thuyền không bến thuyền cứ mãi lênh đênh
Ngồi buồn chẳng thốt nên lời cùng ai !
Các bạn hạnh phúc đều là phận gái
Về đêm ân ái đắm say mặn nồng.
Còn em tủi thân , phận bạc má hồng
Một mình thao thức phòng không thế này !
Mấy anh các Tỉnh mọi miền nào hay
Đăng ảnh em gái đêm ngày chờ mong
Thân hình hấp dẫn ước mong trao chồng
Tuổi xuân phơi phới làm vợ tuyệt vời
Em mong thuyền cặp bến bờ nghỉ ngơi
Đăng ảnh gói trọn vài lời nhớ xem
Vắng lâu khao khát em gái cũng thèm
Cùng cảnh anh cưới em ... rất hợp tình .
Đêm hợp cẩn em trao cả dáng xinh
Ước mong mái ấm gia đình chồng con .
-----------------------
Cày đồng đang buổi ban đêm
Mồ hôi ướt đẫm lại thêm ruộng này
Ngó lơ thì nghĩ không hay
Hỏi thăm ý kiến nên cày hay không...???
( vui cuối tuần, ảnh mạng...và ko lãng mạn)
Thơ chế bựa- SAO KHÔNG CÀY RUỘNG NHÀ
Ruộng nhà đám cũng khá to
Sao ông không tính, không lo mà cày
Ông đi đâu suốt cả ngày
Nước đầy tràn ngập ruộng này biết chưa?
Cho dù trời nắng hay mưa
Ruộng mà có nước ông đưa cày vào
Lâu nay tôi bực làm sao
Cày ông tôi nghĩ lẽ nào... cày hư ?
Vừa rồi ông rất vô tư !
Ruộng người hàng xóm coi như ruộng nhà
Ông cày giúp ruộng người ta
Vét mương, be máng thật là giỏi dang
Suốt ngày ông ở xóm làng
Ông hì, ông hục ngó ngàng gì tôi ?
Ông cày xong ruộng họ rồi
Giờ ông vác mặt về đây làm gì
Sức ông giờ chắc có khi
Vét mương chưa nổi huống chi mà cày
Thôi thì chắc thửa ruộng này
Để cho hàng xóm từ nay họ làm
Thật tình ông sức chẳng kham
Tôi tính như thế ! họ làm được không ?
Tôi đang xem xét ý ông
Chứ tôi quyết định cho không họ rồi !
Ruộng, mương, bờ , máng... họ bồi
Giúp ông họ cũng chẳng lời lãi chi
Ông mau mà quyết định đi
Quyết rồi đứng dậy không quỳ ở đây !
Nhìn bà cầm chổi trên tay
Tôi sao run quá - từ nay... ý bà !.
Làm gì mặc kệ người ta
Miễn sao tôi được bà tha là mừng
Nhưng bà nên cũng coi chừng
Họ cày sâu quá là dừng lại ngay
Tôi giờ chẳng thiết tha chi
Nhưng người dưng đã một khi...họ cày !
Họ cày là quyết thẳng tay
Như tôi từng cũng đã cày...người ta !
Ha...ha...ha .....
--------------------------------------
Thơ chế bựa - KHOAN HÒ MÁT MÁI NGHỈ HÈ
AI ơi lâm khốn mộng du
LÀ do nắng gió đánh đu sân vường
KHẼ nghe nhẹ thấy rắn trườn
HƠI mùi mằn mặn rõ phường tri âm
ẤM lòng mà dạ lâm râm
TÌNH trong như đã mà âm thầm cười
NGƯỜI còn hơi sữa mười mươi
ĐỂ thương để nhớ nụ trời tầm xuân
QUẦN hùng hát vượt gian truân
ÁO phanh thả gió bần thần mắt theo
PHẲNG lì là chút gió heo
PHIU du có chú cá heo gọi bầy
CHO nhớ da diết giả cầy
TRĂNG lên cuội xuống trâu cày mất tăm
NÓ đâu xa tận bao lăm
NGẮM đêm lại ngẫm thứ năm xong hì